Nếu một ngày nào đó , có ai đó muốn tôi dẫn đi cafe Hà Nội , tôi sẽ dẫn đi cafe Giảng, chẳng phải vì Giảng ở số 7 Hàng Gai, Quận Hoàn Kiếm Hà Nội, nằm ngay con ngõ mà phần lớn tuổi thơ Hà Nội của tôi đã qua đi ở đó, chẳng phải vì gần 10năm tôi hít hà hơi cafe rang thơm thơm, nồng nồng, khen khét, gần thì ghét
( vì khói, vì tiếng lạch cạch đảo cafe với chiếc chảo rang to đùng và ám khói đen của một trong những ông bà chủ của Giảng, tôi nói là một trong những, bởi vì Giảng là củă hàng gia đình, của 6 anh chị em dâu rể của cụ Giảng) , nhưng xa thì phát thèm ấy ( vì nó đã thành thói quen , không có thì buồn mũi , buồn tai , và buồn cả mắt nữa ) , mà vì Giảng-một góc khuất Hồ Gươm. Nhưng trước khi dẫn ai đó đến với Giảng, tôi sẽ nói trước, đừng ảo tưởng về một Cafe Hà Nội với tiếng Nhạc du dương, những cô phục vụ áo dài thướt tha, cây hoa ngào ngạt , hay gì gì đó ...........nói chung đừng tưởng tượng đến tất cả những gì thanh lịch , ngọt ngào Hà Nội .
Nằm trên con phố đông đúc , náo nhiệt vào bậc nhất ở Hà Nội, mặc cho hàng trăm hàng nghìn quán cafe mọc lên như nấm khắp Hà Nội , nào Trung Nguyên, nào Panoma, nào Phố Cổ, Phố Xưa ...............với đủ mọi phong cách Tây Ta, hiện đại có , truyền thống có , lai căng có ...... nhưng từ ngày tôi biết đến Giảng đến giờ, tôi không hề thấy nó thay đổi , ( mà tôi vốn yêu sự bất biến , có người nói là bệnh hoạn ) , có chang chỉ là độ tuổi và cân nặng của ông bà chủ , cũng là những người sẽ phục vụ bạn ( Tôi, với cách nhìn của con nhà lang , cùng với cái nhờn nhã đứng trên vị thế cô hàng xóm nhỏ của ngày xưa , con dâu của tương lai .......... vô cùng , vẫn hay đùa với họ " Mỡ máu càng ngày càng cao thế này , không hiểu đứng quán được bao lâu nữa, truyền nghề cho con đi " , và họ cười , lại vẫn những nụ cười bất biến của ngày xưa ... chưa lâu lắm , chưa lâu để thay đổi nụ cười của họ , chỉ đủ để biến tôi từ 1 con bé hay lon ton xin đá vụn ăn thành 1 con bé .... hơn 20 tuổi ) , vẫn cái quán cafe cắt đôi bỏi 1 con ngõ, vẫn bàn nhỏ , ghế thấp, vẫn cái tủ kính bé bé trong góc nhà , quán vẫn tối, hè đến vẫn mấy chiếc quạt lọc cọc và lâu không dc lau chùi , nền nhà gạch hoa bạc màu,...... tất cả ngày càng ám màu thời gian và tôi có thể cá rằng đây là nơi duy nhát ở Hà Nội , bạn có thể tìm thấy những chiếc cốc cafe bằng sứ, men vàng, nặng trình trịch của Bát Tràng từ những năm cuối 80 đầu 90 .
Giảng chẳng phải là nơi lý tưởng dành cho những cô nàng mini jupe hay chỗ để những chàng dẫn "nai vàng" của mình đến thủ thỉ ( ờh mà, với những chiếc ghế thấp hơn đầu gối, thì thật là thuận tiện cho những chàng nhút nhát nhưng lại tò mò muốn khám phá bí ẩn bên trong những chiếc mini jupe cách đầu gối 1 gang tay ) , Giảng chỉ thích hợp cho những chàng ( hoặc những cô nàng hơi "chàng" như ........ tôi ) , những bậc lão niên đứng tuổi không muốn ( hoặc không quen , hoặc không kịp ) thay đổi khẩu vị và phong cách cafe của mình mà thôi . Ở Giảng , người ta chẳng cần e dè không dám rung đùi rít thuốc lá vì khung cảnh xung quanh .....quá lịch sự . Nếu thỉnh thoảng liếc mắt vào Giảng , cái kiểu ngồi người ta dễ bắt gặp nhất ấy là : lưng dựa tường , 1 tay tì lên bàn và chân vắt chữ ngũ . Có lẽ vì thế mà tường quán cafe dù chỉ được quét vôi ve tàm tạm , vẫn cứ bóng lên như quét sơn chống nước chăng ? Chỉ có điều tường .... hơi đen , nhưng dù có hơi hơi đen 1 tý, người ta vẫn biết nó được sơn màu ngọc bích , thế cũng coi như là được, chẳng đến nỗi ... phải vôi ve lại , để thế lại càng rõ màu thời gian , càng hay , càng hợp với bộ ly cốc ở quán , quét vôi lại , có khi lại phải thay luôn bàn ghế , cốc chén cho hợp ý chứ, bạn cứ thử tượng tượng , quán quét vôi mới tinh, bàn ghế cũ, cốc chén cũ, thế có ổn không ? Vậy chả khác nào Hội chợ hàng Việt Nam chất lượng cao , bên trong bán toàn đỗ ế ( So sánh khập khiễng 1tẹo ) . Lại quay lại cái kiểu ngồi đặc trưng Giảng cafe , không hiểu từ bao giờ , cái hình ảnh đó đã ăn sâu bén rễ vào đầu tôi để đến bây giờ , tôi nghiễm nhiên coi đó là kiểu ngồi uống cafe .....rất cafe, cafe nhất trong tất cả các kiểu ngồi , không thô tục nhưng mấy anh chàng thượng hết cẳng lên ghế ở mấy quán cafe vỉa hè hay quán nhậu , chả điệu đà như mấy vị ngồi cafe máy lạnh ghế Hàn Quốc , cốc chén Hàn Quốc hoạt động mắt và tạo dáng công nghiệp kiểu Hàn Quốc nhiều hơn là hoạt động vị giác và khứu giác . Bạn cứ tưởng tượng , một ngày mùa Đông ( nói mùa Đông cho lý tưởng, chứ với cái nóng mùa hè Hà Nội , tốt nhất là nên đến hàng kem để khỏi đánh mất hình ảnh đẹp về Cafe) , một ngày mùa Đông, bạn ngồi như thế , quán nhỏ, bàn ghế nhỏ, áo len ấm áp , với 1 ly cafe nóng, được đặt trong 1 bát nước sôi , bốc khói nghi ngút để giữ nhiệt lâu hơn , vừa nhấp từng giọt đắng đắng, vừa hít hà mùi thơm quyến rũ , thế thì còn gì thú vị bằng, hơi ấm cứ gọi là lan tỏa từ đầu lưỡi đến dạ dày , từ dạ dày, đến từng kẽ chân lông , lúc đó có không muốn rung đùi , cũng phải rung chân vì khoái khẩu , vì thích chí ...( nếu có ngượng, có xấu hổ không dám , chắc cũng phải thầm rung chân trong đầu , tự tưởng tưởng mình được phép vỗ đùi đánh đét một cái mà thốt lên rằng " Sao mà khoái thế ! "ý chứ ) .
Ba hoa về cafe nóng 1 chút , tâng bốc 1 chút thế thôi , chứ Cafe đá của Giảng cũng có dấu ấn riêng của nó . Giữa thời buổi nhà nhà expresso , người người expresso , expresso mới là sang , thì trong góc nhỏ bà chủ quán vẫn đánh cafe bằng tay. Bên cái tủ kính bé tẹo, vài bao thuốc lá, 1 bình cafe đen , ( thực ra cũng không gọi là bình được ), 1 âu đường, vài cái cốc, 1 cái đánh trứng cũ mèm ,nếu có khách gọi cà phê đá, bà chủ sẽ đong đúng 1 chén Cafe đen ( loại chén Bát Tràng búa tạ , dành cho cafe nóng ) cho vào cái cốc thủy tinh Trung Quốc vạch dọc đã mờ đi vì những vết xước, ngà ngà ( ngà ngà không phải vì bẩn, mà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cả đời chỉ có mỗi việc đựng cafe , nên chúng cũng .........ngấm màu cafe), thêm vài thìa đường, thường là 2 thìa, đánh bông lên bằng tay, thêm một chút đá vụn, thế là đã có 1 cốc càfe đá, vì đánh bằng tay nên bọt cafe không mịn, và nhỏ như cafe pha bằng máy , nhưng không hiểu do cafe hay do bàn tay cần mẫn của bà chủ mà uống đến cuối cốc, đá tan gần hết, bọt cafe vẫn còn. Gọi 1 cốc cafe đá vào 1 ngày không quá quá nóng , dù cafe đá không thơm, không đậm bằng cafe nóng, nhưng lại có cái hay là đc nghịch bọt cafe, hớt từng thìa bọt , cho vào mồm, dù chỉ vài giây thôi, nhưng cái cảm giác từng bọt cafe đua nhau vỡ lép bép trong mồm cũng thấy vui vui , là lạ . Xúc 1 thìa cafe lẫn 1 viên đá nhỏ xíu, đừng nuốt vội , nhai lốp cốp, nghe từng gọt cafe đang loãng ra trong miệng , cũng thấy hay hay, nuốt ực 1 cái, thấy ruột mát lạnh đi . Sướng .
Nói đến Giảng , thật thiếu sót nếu không nói đến cafe trứng mà mấy chú Tây balô hay gọi là cappuchino Việt Nam. Cappuchino Tây kiểu gì cũng phải có sữa. Cappuchino ta chỉ có Trứng và cafe. Trứng đánh bông rồi rót nhẹ cafe nóng vào chính giữa cốc trứng , trứng nổi dần lên trên mặt cafe… Trứng phải là loại trứng gà ta khi đánh lên mới đứng, , có rót thêm cafe thì đến cuối cốc, trứng vẫn bông . Trứng thơm thơm hương cafe, cafe lại ngầy ngậy hương trứng, ngọt đắng, bùi béo cứ thế mà hoà quyện thành một thứ hỗn hợp quyến rũ . Ngoại trừ những tín đồ sùng bái cafe đen đặc , thì cafe trứng quả thật là một lựa chọn lý tưởng cho mọi lứa tuổi và giới tính , chả thế mà từ 5 tuổi mình đã nghiền cafe trứng.
Giảng như bao quán cafe khác cũng có cafe sữa : nâu đá , nâu nóng. Cafe sữa chỉ khác cafe đen là người ta cho thêm 1 chút sữa đặc có đường . Đơn giản thế nhưng vốn dĩ cái chất cafe đã là đặc biệt, nên cafe sữa của Giảng cũng có hương vị riêng .
Giảng cũng có nước cam, bây giờ còn có cả sinh tố cho hợp với nhu cầu của khách, nhưng chả mấy ai đến Giảng để ăn sinh tố. Mấy mùa hè gần đây nóng, những quán cafe máy lạnh trở thành sự lựa chọn của phần lớn khách hàng , Giảng cũng vắng khách hơn nhưng những khách hàng gạo cội của Giảng vẫn trung thành với cafe sáng trưa chiều và có khi là cả tối. Hương vị và không gian Giảng là cái gìđó thật khó thay đối với những người đã gắn bó với nó từ lâu, cũng như bao người dân Hà Nội vẫn yêu Hà Nội bởi những ngôi nhà lụp xụp, những quán cóc vỉa hè, những con đường nho nhỏ … chứ không phải vì những toà nhà cao tầng đang mọc lên như nấm.
No comments:
Post a Comment